Cuộc sống có rất nhiều những triết lý,những câu nói mang những ý nghĩa vô cùng sâu sắc. Trong vở kịch Hồn Trương Ba, da hàng thịt, nhà văn Lưu Quang Vũ có viết: “Không thể bên trong một đằng, bên ngoài một nẻo được. Tôi muốn được là tôi toàn vẹn”. Đây cũng là câu nói mang ý nghĩa sâu sắc về hiện thực,về con người và cuộc sống của chúng ta.
Trong cuộc sống ồn ào với những lo toan,mỗi chúng ta gần như tự đánh mất những giá trị,phẩm chất của chính mình.Mỗi ngày chúng ta đều đứng trước gương nhưng có bao giờ ta tự hỏi mình là ai chưa? Mình đã sống đúng với những gì mà mình muốn không hay "bên trong một đằng,bên ngoài một nẻo"? Có những việc mình muốn thực hiện theo đúng những gì mình suy nghĩ nhưng trên thực tế mình lại hành động nó khác đi như thế chính là " bên trong một đằng bên ngoài một nẻo"."Bên trong một đằng, bên ngoài một nẻo" là 1 suy nghĩ không thống nhất,luôn có 2 mặt,không có sự nhất quán trong mọi vấn đề.Mỗi chúng ta đều không muốn mình như thế.Ai cũng mong muốn cho mình luôn đuọc " toàn vẹn"."Toàn vẹn" chính là nguyên vẹn,được là chính mình,được sống đúng với những suy nghĩ của mình. Khi chúng ta sống thật với bản thân mình thì chúng ta sẽ cảm thấy vui vẻ, yeu đời và có một cách nhìn với cuộc sống lạc quan hơn
Bản thân tôi rất tán đồng với cách suy nghĩ của nhà văn Lưu Quang Vũ.Con người sinh ra mang trong mình một cái tôi riêng biệt,đều rất tốt đẹp,không hề xấu xa. Nhưng theo thời gian,những tác động của cuộc sống đầy cuồng quay, dầy những hỉ,nộ,aí,ố đã làm thay đổi con người họ,làm cho họ quên đi bản thân mình:được sinh ra để sống,để tạo ra một cuộc đời khác, sống cho đáng sống.Con người chỉ khi được đớn đau và vui sướng,được sống với niềm đam mê,được yêu thương,được là chính mình,được có những khao khát và hoài bão mới thực sự trưởng thành,mới thực sự là Tôi trong cuộc sống này.Con người phải luôn sống thật với bản thân mình.Bởi con người là một thực thể thống nhất giữa hai mặt tinh thần và thể xác.Nếu không sống thật thì con người sẽ rất đau khổ và gây đau khổ,tai họa cho người khác,cho gia đình, cho xã hội và đặc biệt cho chính mình.
Tôi không phải là thiên tài cũng không phải kẻ xấu xa,tôi là một sợi chỉ góp phần dệt nên tấm thảm rực rỡ của đời sống.Tôi là tôi,tôi tin rằng cuộc đời và hướng đi của mình là do mình tự chọn. Sau những phấn đấu,khổ đau,vinh quang,cái cuối cùng nhận được gọi là số phận. ôi và tất cả chúng ta sinh ra để đấu tranh cho cuộc sống của chính mình, để làm cho đời thêm đẹp. Nhưng thật đáng tiếc, không phải ai cũng nhận ra giá trị của chính mình nên đã hủy hoại chính cuộc đời mình. Họ sống không thật với bản thân,họ dần dần mất đi những giá trị đạo đức vốn có của mình.Họ có thể thỏa mãn những nhu cầu vật chất nhưng những gì thuộc về tinh thần của họ đều không có,đều miễn cưỡng.Những người như thế thì luôn phải sống trong sự dè dặt,đau khổ,không hạnh phúc.Bên cạnh đó cũng có những người luôn đấu tranh cho cái tôi của mình được bộc lộ.Trong một câu hát của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn cũng như trên chiếc xe tang chở nghệ sĩ Huyh2 Phúc Điền trở về với lòng đất mẹ có một dòng chữ là:" Tôi là ai mà yêu quá cuộc đời này".Những con người mà có thể thấu hiểu đựoc câu nói đó là những người đã sống thật với bản thân.Họ làm tất cả mọi thứ,hoc hãnh diện với thành công,họ đau khổ với những thất bại của họ..Nhưng tất cả những điều đó cho thấy họ là những con người sống thật với bản thân.
Trong suốt thời ấu thơ, tôi mãi tự do như con chim nhỏ.Bầu trời trong tôi là mẹ, là lời ru,là sự hạnh phúc của 1 đứa trẻ luôn là có sự diều dắt của gia đình,và đặc biệt là tôi luôn đựoc gia đình sắp đặt cho mình … Rồi những ngày rong chơi thỏai mái ấy cũng qua đi. Tôi lao đầu vào học tập với biết bao niềm hăng say. Cuộc đời không phải lúc nào cũng suôn sẻ, luôn luôn là những khúc quanh co không thể lường trước. Nếu khéo léo và đầy niềm tin thì sẽ vượt qua.Nhưng rồi một ngày tôi quay đầu nhìn lại những gì mình đã có,đã trải qua rồi bất chợt tôi hỏi :" Tất cả những điều mình có bây giờ có thực sự là những điều mình mong muốn, mình muốn có và có phải là chính mình không?" Những câu hỏi đó tồn tại trong tôi rất lâu,nhưng tôi biết chỉ có mình,khi thực sự là mình thì mới có thể trả lời được những câu hỏi đó.Gia đình thật sự chính là chỗ dựa bình yên cho chúng ta vì vậy các bậc phụ huynh hãy để cho con em của sống thật sự với những ước mơ,hoài bão,với những điều mà các em muốn.Hãy cho con em mình là chính chúng.Không chỉ trong gia đình,trong nhà trường và xã hội hãy để cho mỗi cá nhân luôn là chình họ.Nhà trường,xã hội hãy cũng nên tạo ra nhiều sân chơi để mọi người thể hiện cái tôi, bản lĩnh của họ
Con nguời vẫn đang sống, có nhiều người đang bắc những chiếc cầu của tình yêu thương, cũng có người đang xây những bức tường ngăn cách. Tôi là một đứa con của đời sống. Tôi yêu đời sống theo cách của riêng tôi. Ngày trôi đi, tôi tìm cho mình những chân trời mới. Để thấy mỗi người có những ước mơ và những nỗi đau riêng, để thấy tấm long ai bao dung, để thấy những con tim vượt qua số phận, những khát khao to lớn, để kịp nhìn lại mình và thêm yêu mọi người. Hãy chạm vào những phím đàn thăng trầm của cuộc sống và lắng nghe dư âm của nó đọng lại, hãy biết ơn cuộc đời vì những giá trị làm người mà ta nhận được, những kinh nghiệm ta trải qua và như thế. Bạn và tôi hãy cùng nhau sống thật với bản thân cho dùc on người thật hiện tại cũng như tương lai, chuyển biến liên tục, rất khó biết nó như thế nào.
12a12-Uyên Phương-0910
0 nhận xét:
Đăng nhận xét